[Thế Thân Hoàn Mỹ] Chương 61

Tác giả: Ca Sơ.

Chẳng cần biết cuộc chiến giữa Tiêu Hàm và Bạch Dương thắng thua ra sao, câu chuyện bằng chứng được tung ra sẽ diễn biến thế nào. Suy cho cùng, cả hai vẫn đều trực thuộc sự quản lý của Thiên Ngu. Người hâm mộ nghệ sĩ dưới quyền Tề thị bạo động trước cửa đài truyền hình, diễn viên Tề thị thiếu đoàn kết, tranh giành vai chính. Đây chẳng khác nào chiếc bọc danh tiếng hoàn hảo bất thình lình bị kim đâm thủng, bùn đất từ bên trong thi nhau chảy ra ngoài, khiến cho công chúng dù có mù cũng nhìn thấy được.

Trong vụ xô xát đó, mặc dù không có thiệt hại về mạng người, nhưng số lượng bị thương tích bao gồm cả nhân viên an ninh cũng đã lên đến vài chục. Fan của Bạch Dương và Tiêu Hàm đa số là học sinh trung học nhỏ tuổi. Tuy nói rằng bọn chúng do đeo đuổi, bênh vực thần tượng mà gây nên chuyện nông nổi, nhưng trông thấy con trẻ của mình phải chịu bầm dập, các phụ huynh chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng. Dẫu cho có nhiều người được chỉ định thực hiện công tác bồi thường, mọi ý định kiện tụng tạm thời được kìm xuống, nhưng áp lực dư luận đè lên đầu Tề thị vẫn chưa có dấu hiệu vơi đi.

Cũng vì thế mà giá cổ phiếu của tập đoàn này bị ảnh hưởng trầm trọng. “Tề tổng, tư liệu về những người dẫn đầu cuộc ẩu đả kia đã được thu thập đầy đủ.” Hà Thần đặt một chồng giấy dày cộm lên bàn Tề Hiên. Toàn bộ thông tin về bối cảnh gia đình, thậm chí nơi làm việc của bố mẹ, lương tháng ra sao cũng đều được liệt kê rõ ràng.

“Cảnh sát Chu cũng đã thẩm vấn vài lần, nhưng mấy đứa nhóc đó không chịu khai gì cả.” Hà Thần nói tiếp, “Tôi trông chúng có vẻ như thanh niên mới lớn, rất cứng đầu.”

Tề Hiền ngẩng mặt lên hỏi: “Hà Thần, cậu đã bao giờ trông thấy người hâm mộ của Thiên Ngu hay công ty giải trí khác bạo động chưa?”

Người mê bóng đá đánh nhau hội đồng thì có, chứ fan vì thần tượng mà tranh cãi ầm ĩ đến nỗi tấn công vật lý thế này thì chưa hề, “Tề tổng, ngài nghi ngờ có kẻ cố tình xúi giục?”

“Chỉ trùng hợp thì không sao. Nếu lỡ thực sự như thế, chúng ta phải nhanh chóng bài trừ tận gốc. Vậy nên cậu hãy tự đi gặp mặt mấy người này cho tôi.” Tề Hiên ném lại xấp tư liệu cho Hà Thần rồi nói thêm: “Đừng để bất kỳ ai biết.”

“Ngay cả anh cũng không được biết à?” Tề Mộc Dương bất thình thình mở cửa bước vào, sắc mặt khó chịu.

Tề Hiên liếc hắn, trong mắt lại chẳng có chút cảm xúc nào.

Tề Mộc Dương tiếp, “Thiên Ngu do một tay anh quản lý, để anh giải quyết việc này đi.”

Tề Hiên nhíu mày. Tuy hai anh em họ luôn rạch ròi mọi chuyện, nhưng cũng chưa tới mức nước sông không được phạm nước giếng thế này.

“Vụ ẩu đả trước đài truyền hình cũng ảnh hưởng đến tên tuổi Tề thị, đương nhiên tập đoàn có quyền nhúng tay vào.”

Tề Mộc Dương não nề nhìn em mình, tay rút điếu thuốc ra rít hai hơi. Lúc này Hà Thần đã biết điều lấy cớ có việc nên ra ngoài.

“Tiêu Hàm nói sao?” Tề Hiên tỏ vẻ lơ đãng hỏi.

Hai con ngươi Tề Mộc Dương lập tức liếc sang ngang, “Cậu ta nói gì đâu có liên quan tới anh.”

“Có phải cậu ấy rất chịu hợp tác, thậm chí còn không thèm đòi anh lấy lại công bằng cho mình? Vậy chẳng phải quá tốt sao? Tiêu Hàm chấp nhận bỏ qua cho Bạch Dương, buổi họp báo của Thiên Ngu mới dễ thở được.”

Tề Mộc Dương hừ khẽ, “Anh cứ nghĩ rằng cậu ấy sẽ như Bạch Dương cố gắng dành lấy ít lợi ích cho mình. Cậu ấy vốn là bên có lý cơ mà…”

“Tiêu Hàm không phải kẻ ngốc. Chuyện này ầm ĩ vậy, mà cậu ấy và Bạch Dương đều là nghệ sĩ của Thiên Ngu, đương nhiên phải tìm biện pháp giúp đỡ công ty.” Khi Thiên Ngu mở họp báo chắc chắn sẽ không đẩy Bạch Dương ra đầu ngọn gió, để tránh ảnh hưởng danh tiếng chung.

Tề Mộc Dương thâm trầm nhả ra một làn khói, “Vì vậy nên anh mới tức. Anh và Tiêu Hàm qua lại đã lâu, hà cớ gì cậu ấy chưa lần nào thực sự phụ thuộc vào anh chứ?” Có kim chủ nào thất bại như hắn đâu.

Nghĩ một hồi, tầm mắt Tề Mộc Dương lại rơi vào chỗ Tề Hiên đang đứng.

“Nhìn gì?” Tề Hiên bực bội hỏi.

“Anh thấy thực sự khó hiểu. Rõ ràng so với em, anh đây phong độ, lãng mạn hơn nhiều, làm cách nào mà Tô Lạc có thể chịu được em cả ba năm trời? Ngay cả mất trí nhớ rồi mà cũng không buông bỏ? Còn Tiêu Hàm đến tận bây giờ cũng chỉ xem như qua đường với anh?” Thái độ giả lả vờ vịt của cậu đến người khiếm thị còn trông thấy.

Hai mắt Tề Hiên lập tức đỏ bừng, “Tề Mộc Dương!”

Kẻ bị hét tên nhanh tay đưa một điếu thuốc cho Tề Hiên, “Em đừng nên tức giận làm gì. Anh chỉ muốn biết em định giải quyết chuyện của Tô Lạc thế nào thôi.”

Tề Hiên lặng thinh châm thuốc, nhìn vòng khói lượn lờ trong không trung, phiền muộn đáp: “Lúc mới gặp mặt, em không biết vì sao Tô Lạc thích mình, cứ đinh ninh cho rằng nguyên nhân là do thân phận địa vị. Ba năm đó, em mới muốn để em ấy hiểu rõ mình sẽ chẳng bao giờ dùng thân phận địa vị để cho em ấy chút lợi ích nào. Dù cho em ấy đã từng nói em là người duy nhất khiến em ấy rung động trong bốn năm ký ức ngắn ngủi, em vẫn không tin, mãi cho đến khi chuyện bắt cóc diễn ra…”

Tề Mộc Dương như chợt nghĩ đến gì đó, “Sao em không thử điều tra người nhà cậu ấy? Dẫu là mất trí nhớ đi nữa thì làm gì có chuyện người nhà ở cùng hơn hai mươi năm lại không đi tìm…”

Tề Hiên liếc Tề Mộc Dương rồi đáp: “Anh quên Tô Lạc từng phẫu thuật thẩm mỹ à? Ngay cả thân phận cũng là giả. Hơn nữa em ấy là nghệ sĩ, nếu gia đình có thể nhận ra đã cố gắng liên lạc từ lâu rồi.”

“Anh không tin Ngô Hạo đối xử tốt với Tô Lạc như thế lại không biết gì.”

Tề Hiên lắc đầu, “Ngô Hạo có nói nếu em thực sự thấy áy náy thì hãy tôn trọng quyết định của Tô Lạc. Dù cho là lựa chọn thay đổi danh tính hay rời bỏ em…”

Nói rồi hắn lại xoa trán. Hắn từng mong bản thân có thể từ bỏ Tô Lạc, nhưng hắn không làm được. Chẳng cần biết y còn sống hay đã chết, chỉ biết cuộc sống không có sự tồn tại của y tựa như mười tám tầng địa ngục. Dù cho hiện giờ Tô Lạc tỏ vẻ xa cách với Tề Hiên, ít ra hắn vẫn còn có thể nhìn thấy y, biết y đang ra sao.

“Anh hơi thấy tò mò, năm đó Lăng Phàm gặp chuyện không may nên quên mất Tề Hiên em, cũng chưa bao giờ tìm gặp lại. Tô Lạc cũng bị mất trí nhớ, từ thành phố B lặn lội đến đây để làm lại cuộc đời, rồi có tình cảm với em… Trùng hợp hơn nữa là cả hai trông tương tự như nhau. Ngô Hạo có từng cho em xem hình dáng của Tô Lạc trước khi phẫu thuật chưa? Sao lại muốn sửa giống Lăng Phàm vậy?”

Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người nghi ngờ Tô Lạc. Bởi vì có quá nhiều sự trùng hợp như có ai đó đã cố ý sắp đặt, cả về không gian, thời gian, lẫn lòng người.

Tề Hiên bắt đầu thở dốc, hắn gằn giọng, “Anh có ý gì?”

Tề Mộc Dương lập tức đánh cánh tay hắn, “Anh không có nói xấu Tô Lạc của em. Ngược lại, anh nghĩ có lẽ chúng ta nên thử thay đổi góc nhìn khác xem.”

“Là sao?”

“Tô Lạc vì bắt chước Lăng Phàm nên trở thành kẻ khả nghi, nhưng nếu ngược lại thì sao?”

Nghe vậy, trái tim Tề Hiên đột nhiên có cảm giác rơi từ trên cao xuống đất.

Tề Mộc Dương ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi vẫy tay với hắn, “Thôi, anh về công ty đây.”

Mãi đến khi thuốc gần cháy lụi, Tề Hiên mới giật mình tỉnh táo lại từ trong câu nói của Tề Mộc Dương. Hắn vừa vứt đi đống tàn dư liền nhận được cuộc gọi từ Lăng Triết Vũ.

“Cậu mang Lăng Phàm đi khỏi nhà, sao lại không báo cho kẻ làm anh này một tiếng thế?”

Nghe được giọng nói vừa lạ vừa quen kia, Tề Hiên trầm ngâm hồi lâu mới đáp: “Vậy anh đang định hỏi tội tôi đấy à?”

“Không. Tôi đang định cảm ơn cậu đó chứ. Có thể để Lăng Phàm nghe điện thoại không?”

Tề Hiên cười, “Chả lẽ anh không sợ tôi ghi âm cuộc trò chuyện của hai người sao?” Di động của Lăng Phàm không những đang tắt nguồn, mà ngay cả pin và sim cũng đã bị tháo hết ra.

“Nếu tôi đã dám gọi cho cậu thì còn sợ cái gì nữa.”

Tề Hiên cũng tin Lăng Triết Vũ sẽ chẳng để lộ bất cứ sơ hở nào cho mình nắm thóp.

Hắn cầm điện thoại đi đến phòng Lăng Phàm. Cậu ta vốn đang nằm trên giường dưỡng bệnh, vừa nghe đến cái tên Lăng Triết Vũ thì gương mặt lập tức tái xanh.

Tốc độ chuyển biến hợp lý thế này ngay cả ngôi sao hạng A cũng chẳng tài nào giả vờ được.

Kỳ lạ thay Lăng Phàm lại không cầu cứu Tề Hiên, chỉ vội vàng bắt lấy di động của hắn.

Trong loa điện thoại, Lăng Triết Vũ nói ngắn gọn, “Phàm Vũ là thương hiệu của em nên anh định để em tiếp quản. Ngoài ra, em nên đổi điện thoại và thẻ sim đi.”

Sau toàn bộ câu chuyện, Lăng Phàm chỉ đáp lại bằng một tiếng “ừ” rồi cúp máy.

Nhìn màn hình đang dần tối đi, cậu ta vẫn chưa dám tin. Vì sao việc giả mạo đã bị bại lộ mà Lăng lão gia tử vẫn chưa ra tay xử trí? Còn Lăng Triết Vũ lại cho cậu ta một bậc thang đi xuống?

Áp lực dồn nén bao ngày rốt cuộc đã vơi đi phân nửa, cả người Lăng Phàm chợt nhẹ bỗng, tạm thời chưa kịp hoàn hồn. Sau đó, Lăng Phàm lại bắt đầu suy nghĩ, Lăng Triết Vũ vẫn luôn cảnh báo cậu ta không được để Lăng lão gia phát hiện ra thân phận giả của bản thân. Một khi biết được, ông ấy chắc chắn sẽ chẳng tha thứ.

Lúc đó, cậu ta cho rằng bởi vì Lăng lão gia quá thương yêu Lăng Phàm. Ít nhất là ngoài mặt, ông ấy rất quan tâm chăm sóc đứa cháu này.

Nhưng thực chất, Lăng Phàm là con tốt thí của Lăng lão gia, thứ dùng để khống chế Lăng Triết Vũ. Nếu cậu ta không phải Lăng Phàm, thì cùng lắm chỉ mất giá trị lợi dụng, chứ chưa đến mức tính mạng bị đe dọa. Bằng không, sao Lăng lão gia có thể để Tề Hiên dẫn cậu ta ra khỏi nhà họ Lăng cho được. Mà những cơn đau bệnh cậu ta từng chịu đựng kia, hoàn toàn là vì ông ấy nghĩ rằng Lăng Phàm là thật.

Nghĩ đến đây, Lăng Phàm lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Có cần tôi gọi đến bác sĩ đến khám cho cậu không?” Tề Hiên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lăng Phàm rồi hỏi.

Lăng Phàm ngẩng đầu, “Rõ ràng anh biết em giả bệnh còn chẳng vạch trần?”

Tề Hiên đáp: “Tôi phải trả ơn cho cậu.”

Lăng Phàm vội vã đứng dậy, kiên định nói với hắn: “Tề Hiên, hiện giờ người em tin tưởng nhất chỉ có anh…” Bộ dáng chẳng khác nào cái kiểu phó thác tính mạng trong mấy bộ phim tranh đấu thời xưa.

Tề Hiên cười nhạt. Sự tín nhiệm của cậu biểu hiện bằng cách nói lời dối lòng với người khác thế này sao?

“Tôi rất vinh hạnh.” Nghĩ đoạn, hắn lấy điện thoại về rồi nói: “Tắm rửa rồi ngủ cho ngon đi.”

Ngữ điệu hắn ôn hòa, khiến đáy lòng lạnh lẽo của Lăng Phàm dần có nhiệt độ. Lúc ra đến cửa, Tề Hiên chợt quay đầu hỏi: “Chuyện chúng ta qua lại vài tháng vào mấy năm trước, cậu còn nhớ được bao nhiêu?”

Lăng Phàm sững sờ, rồi bắt đầu run rẩy vì sợ, e dè đáp: “Anh biết là… đầu em bị trúng đạn…”

Tề Hiên không nói gì thêm nữa, “Thôi, quên rồi cũng tốt.”

Lăng Phàm lập tức gật đầu.

Hiệu suất làm việc của Lăng Triết Vũ luôn rất cao. Lăng Phàm vừa mua điện thoại và sim xong, trợ lý tư của anh đã đến gặp mặt cậu ta.

“Nhị thiếu gia, cậu vẫn khỏe chứ?”

Lăng Phàm vô thức co rúm người, sau đó vội vã đứng thẳng, “Khang Tử, rõ ràng anh biết thân phận của tôi, còn ở đó diễn trò làm gì?”

Khang Tử cười hiền. Hành động này chín mươi phần trăm bắt chước từ Lăng Triết Vũ. Thế nên mỗi lần Lăng Phàm nhìn thấy hắn sẽ vô tình nghĩ để người anh trai hờ của mình.

“Lăng tiên sinh đã tuyên bố cậu vĩnh viễn là Lăng nhị thiếu gia.”

Nếu đổi thành ngày trước, Lăng Phàm sẽ cho rằng mình là người chẳng thể thay thế bên cạnh Lăng Triết Vũ. Mặc dù anh có tạo ra bao nhiêu kẻ giả mạo đi nữa thì mình vẫn là phiên bản đặc biệt nhất.

Nhưng bây giờ, Lăng Phàm chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.

Cậu ta cố gắng đè nén sự run rẩy trong giọng nói, “Tại sao? Tại sao lại là tôi?”

Khang Kiện vẫn giữ nét ôn hòa trên môi, “Có lẽ vì cậu là người đặc biệt nhất trong mắt Lăng tiên sinh.”

Mồ hôi lạnh từ trán Lăng Phàm bắt đầu rơi xuống như mưa.

Khang Kiện nhanh chóng lấy khăn lau cho cậu ta với vẻ quan tâm. Lăng Phàm thét lớn vì sợ hãi, vội vã hất tay hắn ra.

Khang Kiện nhìn kẻ đang kinh hoảng trước mặt hồi lâu mới bỏ tay xuống, không quên cung kính nói lời xin lỗi. Sau đó hắn lấy cặp tài liệu đến, “Tôi thay mặt Lăng tiên sinh tới đây để xử lý chuyện chuyển giao thương hiệu Phàm Vũ. Nó chắc chắn sẽ thuộc về cậu, nếu có yêu cầu gì xin hãy nói với tôi. Nếu Lăng nhị thiếu gia đột nhiên mất tích, cả Lăng tiên sinh và Lăng lão gia đều sẽ lo lắng lắm. Nên tôi mong rằng chúc ta có thể hợp tác vui vẻ với nhau…”

Nghe vậy, cả người Lăng Phàm lại bắt đầu lạnh toát.

Hôm qua cậu ta còn tưởng mình đã thoát rồi.

Lăng Phàm nhếch nhác, vồ vập bắt lấy điện thoại gọi cho Lăng Triết Vũ, “Tại sao? Tại sao anh cứ cắn chặt tôi không nhả vậy hả?!”

Dường như anh đoán được cậu ta sẽ hỏi như thế, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Anh đã nói rồi, em vẫn luôn luôn là Lăng nhị thiếu gia.”

Một câu đáp tựa như thần chú lấy mạng, toàn thân Lăng Phàm lúc này đang run lẩy bẩy, “Nhất định anh sẽ tìm được cậu ấy, cần gì đến thứ hàng giả như tôi…”

“Tiểu Phàm đừng sợ, không ai đối xử tệ với em đâu. Bây giờ em là Lăng nhị thiếu gia tự do tự tại, em muốn cái gì thì có cái đó, mà lại không cần hao tâm tổn sức tranh giành. Em có thể sống cuộc sống mới của em, không ai quấy rầy em cả, ngay cả Lăng gia cũng không thể…”

Không biết Lăng Phàm thực sự bị hù cho sợ hay thực sự theo thói quen nghe lời Lăng Triết Vũ, mà đến lúc này, cậu ta thực sự không còn thấy sợ nữa, thậm chí bắt đầu tự an ủi mình. Dù sao Lăng gia cũng chẳng thể chấp nhận chuyện Lăng nhị thiếu gia đột nhiên xuất hiện rồi lại biết mất, vậy nên cậu ta chỉ cần ở đó làm bình phong, để người khác biết Lăng Phàm vẫn còn ở là đủ rồi.

Tề Hiên nghe đoạn thu âm xong đã sững sờ vài chục phút đồng hồ. Lăng Phàm đâu có ngờ lúc mình đổi sim đã bị gắn thiết bị nghe trộm. Mà Tề Hiên cũng chưa bao giờ nghĩ đến ngay tại lần nghe đầu tiên đã biết được nhiều thông tin rúng động thế này.

Lăng Phàm không phải Lăng Phàm, cậu ta chỉ là một kẻ thay thế. Vậy có nghĩa là Lăng Phàm này không phải là Lạc Phàm trước đây?

Lúc bấy giờ, vệ sĩ phụ trách đang đứng cạnh Tề Hiên lên tiếng, “Có vẻ như Lăng Phàm rất sợ Khang Kiện.” Điệu bộ đó không hề giống như đang giả vờ.

“Cậu nghĩ xem tại sao Lăng Triết Vũ phải cho một Lăng Phàm giả xuất hiện trước mặt mọi người?”

Vệ sĩ hiểu ý trả lời: “Theo lẽ thường mà nói, là để che giấu mục tiêu thực sự. Cõ lẽ từ lâu Lăng Triết Vũ đã biết Lăng Phàm thật ở đâu, chẳng qua vì nguyên nhân gì đó mà không muốn người ấy bị bại lộ…”

Bất thình lình, Tề Hiên cảm thấy máu nóng trong người chảy ngược, nhiệt độ cơ thể đang dần nguội lạnh đi.

“Tề tiên sinh?” Vệ sĩ nọ thấy sắc mặt Tề Hiên tái xanh, mồ hôi lạnh hạt to hạt nhỏ thi nhau rơi xuống, “Tề tiên sinh, có phải dạ dày ngài lại đau nữa không?”

Lục phủ ngũ tạng trong người Tề Hiên hoàn toàn trở nên tê dại. Hắn phất tay ý bảo vệ sĩ lui ra ngoài, rồi mới lôi thuốc giảm đau từ ngăn kéo ra uống. Mãi lâu sau, thứ đang quằn quại tại nơi ổ bụng mới dần bình phục.

“Tề tổng, tôi đã điều tra xong đám người gây sự hôm trước.” Cuộc gọi từ Hà Thần hiện lên trong điện thoại, giọng điệu của anh có phần ngập ngừng.

Tề Hiên bình tĩnh hỏi: “Kết quả thế nào?”

“Họ không phải người hâm mộ Bạch Dương… mà là của Tô tiên sinh…”

Ivy

Bình luận về bài viết này